Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

BIỆT KHÚC...!


Hãy buông tay em ra đi anh...!

 



   Một buổi tối buồn...lang thang du lịch trên blog, em vô tình lạc vào blog của anh. Anh của em vẫn như ngày nào...tất cả tình cảm của mình đã được anh gởi gắm, trải dài trong các entry anh viết...thật xúc cảm! Một thứ tình cảm ấm áp lòng người, nó cứ nhè nhẹ đi sâu vào tâm hồn những ai đọc nó.
  ...Rồi chuyện tình thơ mộng của chúng ta được anh trân trọng ghi lai...thật buồn, thật đẹp và thật nên thơ phải không anh?... Nó vẫn là một chuyện tình thật đẹp trong em....


       Xa hoài - xa mãi - xa vẫn nhớ...
     Nhớ hoài - nhớ mãi - nhớ chẳng quên !

  Nhưng ...tới một entry, em thấy anh dán cả hình của em, của chúng mình trên đó....thì thật sự em đau lòng quá anh ơi !


 Hãy buông tay em ra đi anh !


 Em, bây giờ ... ván đã đóng thuyền... Em đã có gia đình, đã có con. Anh hãy để cho chúng mình được bình yên. Để em được bình yên bên gia dình nhỏ của em, dù như thế nào .... thì em cũng xin vui với : "Thiên chức của một người phụ nữ"
  Thì thôi, anh nhé...
  Kỷ niệm được trân trọng khi để nó mãi trong lòng ta nơi ngực trái phải không anh ? Đừng để các comment bình luận cuộc tình của hai ta nữa nghen anh ! Dù nó đúng hay sai, nó cũng tồn tại mãi với anh, với em và với thời gian thôi anh à. Đôi khi những comment vô tình lam đau lòng, tổn thương cả anh và em !... "Bi chừ, còn ai ĐÚNG - ai SAI nữa - Tại gia đình em hay gia đình anh? - Tại ai xa mặt cách lòng ?" ... chỉ tại đôi ta có duyên mà không nợ thôi anh à ! Mà... biết đâu nếu có "nợ" thì đôi ta lại không đẹp như thế này:
    "Tình chỉ đẹp...khi còn dang dở....
   Đời mất vui ..... khi đã vẹn câu thề..."
phải không anh ?
  Làm sao em có thể "bình yên - hạnh phúc" bên gia đình, khi anh còn day dứt như thế này ! Một lần nữa hãy cho em tìm vui và làm tốt "Thiên chức làm vợ và làm mẹ". Không tổn thương anh - Không tổn thương người mà em đã gọi là chồng...Rồi...nếu "nửa kia của anh"... mà đọc được...những dòng comment này "họ" cũng sẽ không được "Bình yên" đâu anh à, vì cũng là phụ nữ, em cũng phần nào hiểu tâm trạng của tụi em như thế nào mà!
   Anh ơi! Thôi kỷ niệm chỉ là kỷ niệm..., anh hãy cho nó lùi vào dĩ vãng và hãy chôn chặt một góc nào đó trong trái tim anh là em vui lắm rồi!
   Hay là... anh còn giận em???...mà coi đây là một cách trả thù... Như vậy nó đau đớn lắm anh à, chỉ cần một mũi tên bắn ra mà có tới 3 - 4 trái tim rỉ máu hả anh! Hay là: Hãy biết ơn ai đã ruồng bỏ ta, vì nhờ họ ta biết làm sao đứng vững một mình. Hãy biết ơn ai đã làm ta vấp ngã, vì nhờ họ mà ta vững bước. Hãy biết ơn ai đã làm ta nhục nhã, vì nhờ họ mà ta khôn ngoan và biết chịu đựng hơn. Hãy biết ơn họ và...và...hãy nhớ mặt...từng đứa....để sau này còn trả thù...!( kakaka...)


    Một lần nữa: "Hãy quên em đi..., rồi anh sẽ tìm được cho anh một nửa kia của anh thật hoàn hảo ..., để em, anh và... tất cả chúng ta đều BÌNH YÊN & HẠNH PHÚC.
    Hãy buông tay nhau ra đi nghen anh!

                        04 : 01 NGÀY 12.07.2010. ( Viết cho SP ) hht.   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét