Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

MƯA....cuốn trôi bao kỷ niệm dĩ vãng...

Chỗ anh ở chưa mưa à? Nơi em ở từng cơn mưa lạnh từng đêm đã trút ....
 Anh quên em rồi à? Em thì vẫn chưa.....     






Những cơn nóng oi bức khủng khiếp...rồi cũng mưa !

Cả thành phố ướt sũng mình trong cơn mưa chiều nay, em lại như thói quen ngó qua ô cửa sổ để đoán xem anh đang làm gì ở một nơi khác. Rồi mường tượng nếu mình chưa xa cách, thì giờ này cả anh và em đang đứng ở đâu?

Nhanh quá đúng không anh, từ ngày cơn mưa bén duyên cho những nỗi xao lòng khẽ cựa quậy trong tim hai đứa. Yêu thương quay về gõ cửa thêm lần nữa những khoảng lòng tưởng như đã héo rũ đến khô queo. Cho đến bây giờ khi mỗi người đang nhìn mưa qua những ô kính khác nhau, hoặc nơi này đang đẫm mưa còn bên kia trên đầu vẫn là vạt nắng. Cũng có thể một người đang nhớ người kia, còn kẻ xưa lại đang che ô cho một người xa lạ nào đó.
Thì cơn mưa vẫn thế, vẫn là tri kỉ của những nỗi chênh vênh…

thumbs hinh anh dep tinh yeu buon love sad troi mua rain image 259 Mưa buồn!   blog   mưa
Không biết có bao giờ anh chạnh lòng nhớ tới em? Có bao giờ anh muốn buông mình đi tìm lại em – một người phụ nữ đa cảm..., hay buồn nhiều hơn vui... bao lần đã ướt nước mắt trong vòng tay anh...trên vai anh... . Hay những kí ức ngày xưa anh đã thả trôi đi trong khi em vẫn muốn ngược dòng nhặt lại từng mảnh ghép. Lòng em nghiêng theo từng vạt mưa rớt xuống. Trời đổ giông, lòng em cũng đổ bão, anh biết không?

Em vẫn nghĩ trong cuộc đời này có những người sẽ giống như những cơn mưa. Chỉ đến rồi đi chứ không bao giờ dừng chân đứng lại. Có cơn mưa mát lành, nhưng cũng có những cơn mưa mang theo gió lạnh. Chỉ cần ráo mưa, trời tạnh, thì dù là những hạt nước ướt đọng trong veo hay thứ bùn nâu cáu bẩn để lại, ta vẫn sẽ cam tâm chấp nhận họ như một cơn mưa đã vội vã qua đời.
Mà chẳng ai giữ được mưa cho trời, cũng không ai níu được người đi ngang mình hờ hững, thờ ơ...
Mưa là tri kỉ của những nỗi chênh vênh, mưa xoay vần những mảnh chông chênh cũng như em chưa bao giờ thấy lòng mình đứng yên từ ngày anh bước tới. Chúng ta không thể yêu một người nếu bấp bênh của lòng mình không làm dịu nổi. Lấy đâu ra an tâm nữa để bước tiếp cùng họ đến những đoạn tiếp theo?

Anh vẫn thế, là cơn mưa dai dẳng, âm ỉ mãi trong khoang chứa hoài niệm vốn đã chật hẹp của em. Nhưng có ai với tay được tới xa xưa để đưa đón nhau về trong những ngày thương nhớ. Có những ngày đứng ở hiện tại nhưng chân chỉ muốn xuôi về một thời quá vãng.
Nhưng xa quá rồi, anh sẽ đi mãi cùng cơn mưa…
Rồi em sẽ vẫn khóc nếu trời bất chợt làm mưa, hoặc đứng yên nhìn trắng xóa mưa buông mà thương cho những ngày đã từng trùm áo mưa ngồi trên xe chạy ào đi qua giông gió..., nhưng vẫn ướt mem và lạnh...những hơi thở của anh phà vào tay anh để ấm lên xoa vào đôi tay em lạnh cóng... . Và cũng sẽ đến những ngày em bình tâm nhìn mưa bay mà thanh thản.

Anh rồi cũng tan như bóng nước của mưa trên con phố vắng... đừng để mưa làm anh ướt như xưa...
Từng hạt mưa...mưa phũ phàng...mưa thật quyến rũ... Mưa đi rồi...!


Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Viết cho ...hay viết dùm con ???...


Con nói con là một thằng con trai không khéo nói, lại không giỏi viết văn ! Nhưng những lần mẹ con mình nói chuyện hay tranh luận và bài văn con viết : "Những suy nghĩ của em cho một người mà em có ấn tượng nhất", con đã viết về MẸ! ( Vô tình một lần gom giấy vụn mẹ đã thấy nó và những dòng nước mắt của mẹ đã lăn dài khi đọc nó ) - Thì mẹ biết được những dòng suy nghĩ thật sự con dành cho mẹ! Bây giờ mẹ vẫn còn giữ nó như một báu vật và vẫn rơi nước mắt mỗi khi mẹ đọc lại những dòng chữ đó... Con nói: Con không giỏi viết văn như mẹ, lại không khéo nói, lại đôi khi ...làm mẹ buồn vì không hiểu hết ý khi con nói... Vậy , mẹ thay con viết những suy nghĩ của con trong blog này, con trai coi có đúng không nha!
....................................

Mẹ ơi, con của Mẹ là một thằng con trai không ưa viết lách. Nên con chưa một lần con viết về Mẹ - người đáng được tôn vinh nhất trong cuộc đời của con. Mẹ à, Mẹ có trách con không?
   
Con luôn tự nhận mình sống giàu tình cảm. Nhưng hôm nay ngồi nghĩ lại, cái cảm xúc của con luôn dành cho một ai khác không phải mẹ! -  Mẹ có trách con không? 

Những ngày lễ dành cho phụ nữ, đôi khi con cũng vô tình quên đi. Nhưng con đã hối hận vô cùng sau một câu nói tưởng chừng vu vơ: "Đôi khi ta quên Mẹ cũng là phụ nữ". Mắt con nhòe đi sau câu nói ấy. Phải rồi, công sinh thành và dưỡng dục bao năm, đã bao giờ con dành tặng Mẹ một món quà hay đơn giản là một lời cảm ơn đâu. Vậy mà con cứ hay "vòi vĩnh" xin tiền Mẹ để mua quà tặng sinh nhật cho các bạn hay quà mừng vào những dịp tiệc tùng. Con ích kỉ quá, Mẹ nhỉ, Mẹ có trách con không?

Những đêm mùa đông, trời rét lạnh là vậy, Mẹ một mình bật dậy một mình lúc 4 giờ sáng rồi lủi thủi lo cơm nước cho lũ HS nhỏ bán trú của Mẹ - Vì anh em con, vì kinh tế gia đình mình - Một mình Mẹ lo toan, chống chọi. Con say giấc chẳng biết đâu những vất vả hi sinh của Mẹ ! Vậy mà con vẫn hay than vãn mình mệt mỏi sau mỗi buổi học để rồi Mẹ lo lắng: "Con có sao không?"

Con chợt ân hận lắm vì những lần con lỡ cãi lời Mẹ. Con trách móc Mẹ đủ điều: trách Mẹ không hiểu con, trách Mẹ khó chịu, trách Mẹ..., con chỉ biết trách móc và trách móc mà chẳng biết rằng sau những lời nói vô tâm ấy, Mẹ đã buồn biết chừng nào!

Rồi có những lầm lỗi mà con đã gây ra khiến Mẹ phải tổn thương rất nhiều. Mẹ chưa bao giờ khóc trước mọi người nhưng Mẹ biết không, con vẫn thấy những giọt nước mắt ấy lặng lẽ rơi sau cánh cửa phòng, từ khóe mắt Mẹ đã hằn in những dấu vết thời gian.

Mẹ đã hi sinh nhiều như vậy, thế mà con lại trách móc Mẹ, cãi lời Mẹ và vô tâm với Mẹ. Mẹ à, Mẹ có trách con không? Có lẽ chưa bao giờ và sẽ là không bao giờ phải không Mẹ? Vì con nhận ra, sẽ chẳng có ai bao dung với con vô điều kiện như Mẹ, không một ai Mẹ à !

Con và Mẹ vẫn hay bất đồng ý kiến nhưng con biết một điều rằng: Mẹ là lí do lớn nhất và có lẽ duy nhất để con tồn tại trên cuộc đời này. Rằng Mẹ đã cho con sự sống, cho con một cơ thể với trái tim khỏe mạnh, cho con cả một tâm hồn, dạy con biết yêu thương, chia sẻ và quan tâm...

Con biết Mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho con. Nhưng Mẹ biết không, Mẹ không thể bên con mãi mãi. Con sẽ phải tự bước đi trên đôi chân của mình. Vì thế, hãy để con lựa chọn, hãy để con sống hết mình với tuổi trẻ, với đam mê của con, dù con đường đó có chông gai như thế nào, dù con có thất bại. Con không sợ, vì con có Mẹ, vì Mẹ là niềm an ủi lớn nhất dành cho con.

Và rồi con muốn nói - lời nói mà bản thân con cùng bao nhiêu người con khác đã rất nhiều lần định nói với người Mẹ của mình nhưng lại không thể nói : Con yêu Mẹ! Mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã gây ra, Mẹ à, có bao giờ Mẹ trách con không?