Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

LẮNG NGHE !


- Mèo : Ái...za...! Chuyện gì thế này ! Thì ra tớ đang mơ.
- Chuột ảo : Cậu ... sao mà khóc ? Cậu dựa vào tớ mỏi lắm rồi cậu biết không ? Cậu tâm sự đi tớ lắng nghe đây nè !

                                           Lắng  nghe !....
          Cậu biết không :
... Vì cô đơn quá mà con người đôi khi cần dựa vào ai đó. Hơn cả một bờ vai, một n- Chuột ảo : Hê !..... Cái cô mèo này, nằm gối đầu lên tớ ngủ ...... mà nước mắt .... nước mũi chảy đầy ra người tớ thế này ! ...... Mèo , Mèo ... !ụ cười, một cái nắm tay ...., là sự chở che, chia sẻ của một trái tim trọn vẹn, dù lặng lẽ. Trong cuộc sống này, con người có những mối duyên kỳ lạ. Và nó làm chúng ta bớt cô đơn. Dù là mối duyên giữa những người xa lạ, chỉ gặp nhau, nói chuyện với nhau một lần duy nhất. Nhưng đôi khi, nó cũng có thể xoa dịu được trái tim yếu đuối, để đôi tay mình có được đôi lần sống thật ....
   Lúc này đây thực sự tớ cần có " cậu " có thể cho tớ nương nhờ, tớ than thở bởi vì tớ quá mệt mỏi với cuộc sống này, quá bất lực vì bản thân không thể làm được điều gì. Tớ muốn quên đi hiện tại, muốn được yêu thương nhưng lại quá khắt khe với bản thân, tự mình nuôi dưỡng sự cô đơn, tự mình xoa dịu những nỗi đau .... để rồi sau đó lại thấy mệt mỏi .... Tớ như sống trong cái vòng lẩn quẩn không lối thoát ....
   Trong cuộc sống này đúng là tìm được một người tri kỷ để lắng nghe mình thở than thật khó. Mẹ tuy là người yêu thương mình nhất, nhưng có những điều cũng đâu dám than thở cùng mẹ, sợ mẹ lại lo lắng thêm cho mình, nghe mẹ thở dài chịu sao nổi. Tớ thường nghĩ ra một cách thế này, tự than một mình, thu âm lại, coi như có một người lắng nghe mình, rồi xóa đi. Thế nhưng vẫn thấy cô đơn đến tái tê, mệt mỏi....
   Cuộc sống là thế đúng không. Có những người càng tỏ ra mạnh mẽ bao nhiêu thì trong sâu thẳm con người họ lại càng trở nên yếu đuối bấy nhiêu. Họ cố tỏ vẻ rằng mình là người rất mạnh mẽ nhưng có cảm giác chỉ một cơn gió đi qua cũng làm họ bật khóc, trái tim dường như rỉ máu. Nhưng rồi vẫn phải bước tiếp, cuộc sống là vậy mà. Nhưng có một điều chắc chắn rằng không phải tất cả sẽ quay lưng lại với mình. Hãy cười thật tươi MÈO nhé .... dù có như thế nào...
   Nhiều khi khóc muốn gục vào vai một ai đó, để được thấy chia sẻ, để được thấy chở che, để thấy được an ủi. Tớ cứ gồng mình lên để tỏ ra mạnh mẽ cuối cùng lại thật yếu đuối, để rồi lại nức nở một mình trong đêm tối. Đôi khi tớ thấy mệt mỏi trong cuộc sống, tớ không tìm thấy sự đồng cảm từ chính những người tớ yêu thương nhất. Người ta nói bạn cứ cho đi, đừng đòi hỏi nhận lại, nhưng tớ cho đi nhận lại là sự thất vọng ....
   ..." Bởi vậy, xin hãy cho con người được có những giây phút thở than. Những khi ấy là khi con người thật sự không còn sức đề kháng để tiếp tuc sống can đảm được nữa, và mình buộc phải khóc, phải than thở về cuộc sống đang diễn ra, như nhu cầu được chia sẻ, được giải tỏa. Có thể những người nghe, sẽ có người thấy khó chịu, nhưng tớ vẫn muốn tin rằng trong cuộc đời này còn biết bao nhiêu người biết lắng nghe. Chỉ nghe và im lặng......im lặng và ......im lặng. Người than thở cũng chỉ cần điều như thế .... " . Than thở cũng là cách để tớ giảm stress, lấy lại thăng bằng và tiếp tục với " con đường phía trước ".
   Trong cuộc sống này, hẳn ai cũng làm những điều như tớ đang làm. Cố tự mình chịu trách nhiệm về mình. Cố để không khi nào phải nhắc đến những từ BUỒN, CHÁN .... như một câu cửa miệng với những người xunh quanh mình, để không ai phải lo lắng cho ai, và không còn cảm giác khó chịu khi chúng ta cứ nhắc mãi điệp khúc " BUỒN, CHÁN " ..... Nhưng ..... con người dù cố gắng tới đâu cũng không thể dấu nổi bản thân mình. Dù có mạnh mẽ, nghiêm khắc đến thế nào cũng không thể " vô trùng " với một cuộc đời đầy những nhem nhuốc, mệt nhoc, ào ạt thế này.
   Vẫn biết phải ít kêu ca than thở đi để làm người khác không lo lắng về mình. Vẫn biết phải tự minh vượt qua được chính khó khăn của mình, Nhưng hãy cho con người một đôi lần được than thở.
   ....Ngay từ khi bắt đầu hiểu thế nào là sống trong cuộc đời này, tớ đã luôn học được những câu như thế này : Hãy thật can đảm để bước đi. Bởi dù cuộc sống có thế nào, chúng ta cứ đi rồi sẽ đến.
    Đã thuộc nằm lòng những bài học về sự mạnh mẽ, sự dũng cảm ......, nhưng rồi tớ bước ra ngoài cuộc đời kia bằng đôi chân của mình và bắt đầu vấp ngã. Những lần đầu tớ bật khóc. Khóc nức nở như một đứa trẻ....... những lần đầu tiên đó, tớ khóc và chờ đợi một ai đó đến bên mình, dỗ dành mình. Nhưng rồi tớ đã chỉ khóc một mình, cứ một mình như thế, và cũng vì vậy mà tớ biết mình đang phung phí nước mắt của mình một cách vô nghĩa...... Nước mắt có phải là nước lã đâu mà chỉ cần ngã là khóc. Tớ tìm mọi cách để nước mắt không rơi ra khỏi khóe mắt, và càng những lần ngã về sau, đôi mắt của tớ cứ khô dần đi, và thay vào đó là một nụ cười. Một nụ cười nhợt nhạt, tê tái, nhưng nó khiến tớ can đảm hơn...... Tớ sợ nước mắt rơi, sợ ai đó đến bên tớ bởi tớ biết, chỉ cần một người khẽ chạm vào tớ khi ấy, cả tâm hồn đang đông cứng lên để giả vờ của tớ  sẽ tan ra, và nước mắt sẽ cứ như thế mà níu tớ xuống, làm tớ trở thành một đứa trẻ yếu đuối.....
   Cuộc đời mệt nhọc. Cuộc đời đã trải qua những vết trầm buồn bã......và cuộc đời này đã cho tớ nhiều " cái  tát " . Nhưng tớ đón nhận mọi thứ bằng cảm giác chai lỳ. Không khóc, không than thở, không kêu ca ...... Chỉ riêng mình tớ chịu trách nhiệm về cảm xúc của tớ và những giọt nước mắt của tớ ......
    Thật sự.... tớ mệt mỏi vì kiếp người ... mệt mỏi vì cuộc đời ....mệt mỏi vì chính bản thân mình .....

Úi chao !..... Chuột ảo ơi, cậu đâu rồi ?.... Tớ biết ngay mà, .... nghe tớ than thở .... cậu chán quá ..... khò .....khò....
....mất tiêu rồi ! BUỒN THẬT ....!
HHT.    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét